Wednesday, July 16, 2014

Chương Trình Cứu Người TBVNCH Lửa Muà Hạ . Từ tấm lòng nhớ ơn Người Việt Tị Nạn tại Nauy


Muà Nắng Hạ
Trong đời sống bận rộn ở đây có ai có thì giờ nghỉ đến thân phận đáng thương của những thương phế binh VNCH đang bị bỏ rơi  ở quê nhà? 

Có người phải lê lết xin ăn ở bến xe, góc phố, có người la cà bán vé số ở quán ăn, cũng bị rún rẩy, xua đưổi, tũi nhục  không khác gì ăn xin. 


Tôi có dịp về thăm VN vào mùa hè, dưới cái nắng thật gay gắt, nóng bỏng , bụi bậm, khói xe mịt mù ở bến xe lục tỉnh, tôi gặp một người ăn xin. Anh ta bị cụt cả hai chân, ngồi trên một miếng gổ nhỏ, dưới miếng gổ có bốn bánh xe. Anh chóng tay xuống đất đẩy cái thân tàn tật nặng nề của anh lê lết ở bến xe , xin ăn. Thấy anh mặc áo rằn ri lính chiến ngày trước, tôi tò mò hỏi thăm:

 " Sao anh bị tàn tật nhiều vậy?"
Anh lạnh lùng trả lời :

"Bị thương trong trận... trước ở trong đơn vị chiến đấu... chỉ huy trưởng của tôi là Thiếu tá... hiện Ổng đang ở Texas". 
Anh trả lời một hơi cho tôi có cảm tưởng anh còn nhớ rất rỏ những ngày tháng cũ, nhớ đơn vị, bạn bè, đời lính ngang dọc...bây giờ kẻ mất người còn, người di Úc, người đi Mỹ, còn anh thì đang lê lết tấm thân tàn với chuổi ngày dài đen tối... Anh gầy ốm, nét mặt phong trần chai đá, thấm đẩm mồ hôi vì nắng chói chan. Tôi chưa kịp hỏi thăm gì thêm thì xe chạy, tôi phải lên xe đi. 
 
Nhìn theo anh, từng đợt khói đen từ bô xe thổi tạt vào mặt anh, nắng nóng cháy da. Tôi ứa nước mắt, làm sao tả cho hết nỗi thống khổ cùng cực của người thương phế binh này, đói rách vật chất lẫn tũi nhục tinh thần. Thật là tội nghiệp! 
 
Trên xe tôi miên man nghỉ tới số kiếp đọa đày, sự khắc nghiệt của tạo hóa...sao Chính phủ Mỹ có chương  trình nhân đạo, giúp đở đem cả gia đình những tù nhân chính trị qua Mỹ , còn thương phế binh, bị tàn phế khó có thể tự sinh sống làm ăn được, thì họ bỏ rơi không có một chương trình nhân đạo nào cứu giúp? 

 
Một lần khác trong quán ăn tôi gặp một người cụt chân, chóng nạn bán vé số. Anh đội nón vãi rằn ri lính chiến, nên tôi để ý theo dỏi. Anh la cà rũ rĩ mời thực khách mua vé số, cũng bị xua đuổi rún rẩy, tũi nhục không khác gì ăn xin. Tôi hỏi  thăm thì  được biết anh là cũng thương phế binh của VNCH.

Tôi trở về đây với hình ảnh những người thương phế binh đáng thương này,  nó thôi thúc tôi phải làm gì để giúp đở, chia sẻ, xoa dịu phần nào nỗi khổ  đày đọa của kiếp người.  

Nhiều người nghỉ vấn đề giúp đở thương phế binh là chuyện của mấy ông nhà binh,tôi  không hiểu sao trong vấn đề TÌNH THƯƠNG, TÌNH NGƯỜI người ta còn phân biệt, đặt điều kiện quân sự, dân sự ra làm biên giới? 


Tôi nghỉ Thương phế binh là những chiến sĩ đã hy sinh một phần thân thể của họ cho quê hương VN, hy sinh cả cuộc đời họ cho Tổ Quốc VN, giờ này các anh em đang bi bỏ rơi , sống những ngày nghèo đói, thiếu thốn vật chất lẫn tũi nhục tinh thần, đáng cho tất cả chúng ta xót thương, BIẾT ƠN và tận tình giúp đở.  


Chúng ta may mắn được tới định cư ở ngọại quốc, đời sống có vất vã, nhưng nay cũng tạm yên. Còn lại quê nhà mình biết bao nhiêu thương phế binh đói khổ. Biết bao nhiêu phận đời bất hạnh đang trông chờ từ tâm của tất cả chúng ta. 
 
Bao nhiêu mùa Hè qua , các anh em TPB sống trong đói rách tũi nhục? Ước mong mùa Hè này có nhiều đồng hương hy sinh chút ít gởi về giúp đở, đem lại cho các  anh em HY VỌNG và một Mùa Hè vui tươi. 
 
Không phải chỉ có Thượng đế mới có khả năng ban phát sự nhiệm mầu, mà chính chúng ta cũng có thể tạo nên sự nhiệm mầu. Chính chúng ta có thể giúp đở thay đổi được đời sống của một CON NGƯỜI. 
 
Tình thương thật nhiệm mầu, nó xuất phát từ trái tim của chúng ta ở đây, hôm nay sẽ biến thành những HẠT CƠM NHÂN ÁI, nuôi dưởng và đem lại NIỀM TIN  cho những anh em bên kia bờ Thái Bình Dương. 
 
Mùa Hạ đến,  mong có nhiều đồng hương dành một phút ưu tư , nghỉ đến thân phận đáng thương của những anh em tàn tật , đang bị bỏ rơi dở sống dở chết ở quê nhà. 

"Lá lành đùm lá rách", "Miếng khi đói bằng gói khi no" , "Một cây làm chẳng nên non, ba cây dụm lại nên hòn núi cao"  những câu ca dao này rất mộc mạc đơn giản, nhưng nó hàm xúc một ý nghĩa vô cùng sâu sắc. Một đóng góp nào của đồng hương, dù ít đi nữa  cũng đem lại nguồn hạnh phúc lớn lao cho nhiều người bất hạnh. 

Một con chim Én không thể  đem lại Mùa Xuân, nhưng nhiều con chim Én CÓ THỂ. Không  có những  "tấm lòng vàng"  ở hải ngọai xa xôi , rũ lòng thương xót , giúp đở thì các anh em TPB biết mong chờ ai?

Bắc Âu Nauy